[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 1 : Giai hạ chi tù

Người đăng: 

.
Long Ưng kiên quyết bưng lấy hai tập sách cổ «Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp» đưa vào trong lò củi đang cháy hừng hực. Nhìn quyển sách quăn xoắn, cháy sém biến dạng, chỉ trong phút chốc đã biến thành tro tàn, sóng nhiệt táp vào mặt và mùi khói tro làm hắn sinh ra một cảm giác kì lạ nhưng rồi nó cũng dần tan đi trong ngọn lửa kia. Mọi việc lại được lặp lại. Hắn trở lại phòng khách nhỏ chỉ có vài thứ đồ dùng đơn sơ, khoác lên vai gói đồ nhỏ đã cẩn thận chuẩn bị từ trước. Với tâm trạng vô cùng thoải mái, hắn khoan thai bước ra khỏi căn nhà đá nhỏ mà hắn đã một mình sống lánh đời vừa tròn năm năm, mùi tro tàn vẫn còn tràn ngập trong cánh mũi. Từ biệt nơi đây, hắn sẽ vĩnh viễn không quay lại nữa, thiên hạ này rộng lớn như vậy, hắn sẽ tìm một chỗ non xanh nước biếc, quên đi những chuyện đã qua, dựa vào tri thức từ việc đọc tàng thư của Phủ Thánh Đế để kiếm tiền sinh nhai, lấy một cô vợ xinh đẹp, thành gia lập nghiệp. Về phần tâm pháp «Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp», hắn tự nhận là không thể học được. Sao lại có loại cách thức luyện võ dọa người như thế chứ? Huống chi trong bộ mười hai cuốn lại thiếu mất cuốn thứ sáu. Ngoài phòng, ánh mặt trời tràn ngập không gian, buổi sáng trong hoang cốc vẫn yên tĩnh như năm năm qua, nhưng vào lúc này đây, trong lòng hắn dâng lên cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ không thể giải thích. Nếu là người bình thường thì có thể cho rằng mình đã đa nghi, chứ chẳng có việc gì. Thế nhưng Long Ưng lại hiểu được rằng đó là do khối ma chủng chưa thành hình của bản thân đang phát ra lời nhắc nhở trầm trọng nhất cho mình. Một bóng đen dần lớn lên trong mắt hắn, bay xuống phía hắn với một tư thế duyên dáng, đó là một con ưng lớn, hai cánh dang ra đạt sáu xích. Khi đạt đến tầm cao trăm trượng, nó lại chợt vỗ cánh bay lên, bay ra hướng miệng cốc. Long Ưng như vừa tỉnh lại trong một giấc mơ đẹp say lòng để quay lại với hiện thực cay nghiệt vô tình. Hắn hiểu được là vận rủi đến rồi, chạy trời không khỏi nắng. Sao lại trùng hợp như vậy? Sớm ngày đi rồi mà vẫn không thể yên ổn sao? Nghĩ thì vẫn là nghĩ thôi, lòng hắn đã hiểu rõ đi sớm hay muộn cũng không khác nhau gì, một khi đã để cho đối phương biết được sự tồn tại của mình, hắn còn có thể đi đâu xa chứ? Kẻ thù của hắn không chỉ là toàn thể cái gọi là chính đạo võ lâm mà còn có cả kẻ mà nhóc hoàng đế cũng phải nhìn sắc mặt, nắm quyền sinh sát thiên hạ - Võ Chiếu, thử hỏi hắn có thể trốn đi nơi nào? Mà hắn cũng thật kỳ quặc, đáng nhẽ trong tình huống như thế phải căng cả đầu ra rồi nhưng vẫn bình tĩnh như không, chẳng lo chẳng sợ. Hai mươi năm nay hắn từng lười biếng, không ngừng vươn lên, cũng chưa từng tùy tiện chơi bời hưởng thụ nên đâu có thể chết yểu như vậy chứ? Trốn thì không thoát, tính ra thì sư phụ Thánh Đế Đỗ Ngạo và các vị sư huynh còn giỏi gấp trăm lần mình nhưng trong khi chạy trốn đều đã lần lượt bị bắt, bị giết rồi, nếu không thì đã không có chuyện trong suốt năm năm chờ đợi này chẳng hề thấy bóng dáng họ. Cũng vì thế, vừa rồi hắn đã tuân theo nghiêm lệnh khi chia tay của lão Đỗ mà đem đốt bí thư đi. Long Ưng quay trở lại trong phòng, trước tiên nhanh tay sắp đặt lại quần áo, đồ dùng và lương thực trong túi lại chỗ cũ, rồi nhắc nồi nước lên bếp để che dấu nguyên nhân nhóm lửa, sau đó mới đi vào phòng ngủ, nằm thẳng lên chiếc giường đá, vận chuyển công pháp, tán đi nội công cực kì tinh thuần đã khắc khổ tu luyện được. Việc tu luyện Đạo Chủng Tâm Ma Đại Pháp - cửa ải đầy nguy hiểm mà hắn vốn muốn cũng chẳng dám làm - rốt cuộc cũng đã xảy ra. "Ầm! Ầm! Ầm!" Cửa sổ đều nát bấy ra, kiếm khí nhanh chóng áp sát đến người Long Ưng. Lúc này hắn đang nhắm hai mắt lại, cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn của việc tán công từ sâu trong xương tủy truyền tới. Mặc dù hắn vừa tự phế bỏ võ công nhưng Ma chủng quả nhiên đúng như cổ thư đã nói, không hề lệ thuộc vào nguyên khí đạo môn tu tiên chính tông nên trái lại càng thêm linh hoạt, sắc bén. Long Ưng cảm nhận được kiếm khí của đối phương biến hóa khó lường, đã đạt đến mức thu phát tùy tâm, chẳng hề kém Thánh Đế Đỗ Ngạo chút nào, mà công lực còn hơn xa mình, chắc chắn nếu đơn đả độc đấu với hắn mình sẽ không qua được mười chiêu. Cao thủ bậc đó trên đời rất hiếm. Kẻ tấn công chợt "Ồ" lên một tiếng, thu hồi kiếm khí rát mặt lại, rồi dùng kiếm điểm nhẹ hơn mười cái về phía Long Ưng đang nằm trên giường, mỗi một đòn đều rất chuẩn xác, chỉ làm cho việc tuần hoàn máu không trôi chảy chứ không hề tổn thương đến kinh mạch của hắn. Kẻ đó đồng thời quát lên: "Dừng tay! Chỉ là một người bình thường không biết võ công thôi." Tiếng xé gió trong phòng nhanh chóng dừng lại cho thấy người xông vào không ai không phải là cao thủ. Long Ưng không nhịn được tò mò, giương mắt lên nhìn thẳng vào đối phương, vốn nghĩ rằng sẽ thấy một cao thủ xấp xỉ tuổi Đỗ Ngạo, ngờ đâu rằng lại là một kiếm sĩ chỉ lớn mình hai, ba tuổi thôi. Hắn ta đứng cạnh giường, đôi mắt thâm thúy khó dò đang nhìn xuống mình với vẻ xin lỗi. Người này lớn lên to cao tuấn tú, còn có một loại phong độ khó nói thành lời, như thể thi nhân danh sĩ cô độc cao ngạo, tiêu sái xuất trần, ngẫu nhiên đeo kiếm, mặc quần áo võ sĩ vào cho vui thôi. Long Ưng cũng không có cơ hội quan sát nhiều hơn nữa vì đã bị người ta lôi từ trên giường dậy, rồi không biết người nào đó chụp túi vải đen xuống khiến trước mặt chợt tối sầm đi. Hắn được mang ra và bị ép quỳ gối xuống giữa phòng, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng và trói chặt lại bằng một sợi dây to, dai như gân trâu, hai chân cũng như thế. Tiếp sau đó, cơ thể hắn chợt trở nên thư thái hơn hơn, thì ra các huyệt đạo bị phong tỏa đã được giải khai. Long Ưng sợ hãi trong lòng. Người cao thủ trẻ tuổi này dùng lực điểm huyệt rất khéo léo, thời gian phong tỏa rất chuẩn xác, thực sự vượt qua dự đoán của hắn. Và thế là, từ một kẻ tự do tự tại hắn bỗng trở thành tù nhân. Không một ai cất lời cả, tĩnh lặng đến bất thường, chỉ còn âm thanh sục sạo vang lên. "Công chúa Thái Bình tới!" Tiếng hô mang theo chút khoa trương này được phát ra bởi một giọng nói eo éo, thật chẳng phù hợp với chốn hoang sơn cùng cốc này chút nào. Tiếng quỳ gối vang lên bốn phía. Một giọng nói phong tình và ngọt ngào đến mê người chẳng chút kiêng nể gì cất lên tiếng quở trách: "Bàn công công ngươi thiệt là, đây cũng chẳng phải là ở trong chốn hoàng cung, đừng quá để ý lễ nghi làm gì. Phong công tử, Khưu tướng quân, mời đứng dậy." Long Ưng nhận ra là kiếm sĩ trẻ tuổi đang cất lời: "Nếu công chúa không có sai bảo gì khác, Quá Đình xin công chúa cho phép trở lại ngay phương bắc vì còn một số chuyện vặt cần xử lí ngay." Công chúa Thái Bình khẽ cất lên tiếng cười khiến người ta ngẩn ngơ rồi vui vẻ nói: "Có thể khiến đại anh hùng đã chém chết Đỗ Ngạo ở cửa sông Trường Giang của chúng ta phải vội chạy về xử lý không thể là chuyện vụn vặt được. Bản điện cũng biết công tử vì việc phải xử lí chuyện nhỏ này nên không thoải mái trong lòng." Phong công tử vội nói: "Quá Đình sao dám!" Phỏng đoán là một chuyện, sự thật lại là chuyện khác nên khi Long Ưng nghe được tin Đỗ Ngạo bị chặn giết mà lại là trong tay một kiếm sĩ trẻ tuổi như thế này, khiến uy danh mất sạch thì không khỏi sinh lòng thương xót, đây là tâm trạng hiếm khi xuất hiện ở hắn. Công chúa Thái Bình nói tiếp: "Từ trước khi băng hà, tiên đế đã nhiều lần thể hiện ý muốn vĩ đại, mở rộng toàn diện việc săn ma, thề phải nhổ tận gốc Ma môn phản nghịch đã làm hại trung thổ chúng ta trong nhiều năm từ đời Hán tới nay, rồi sách vở dị đoan thì thu về triều đình để đốt tế tổ tạ thiên. Đến nay, các nhân vật trọng yếu của Thiên Ma Môn đều đã lần lượt phải đền tội, mười cuốn Ma Thư đã thu được chín, chỉ còn lại «Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp» là có thể xong việc lớn. Bởi vì chuyện rất quan trọng nhưng thời gian lại quá cấp bách, chỉ sợ đến chậm một bước lại để cho kẻ này xa chạy cao bay nên phải nhờ đến đôi mắt sắc bén của chim ưng và kỹ thuật lần tìm dấu vết thiên hạ vô song của công tử. Giống như lần ở cửa sông vậy, Đỗ Ngạo dù thoát ra được trùng trùng vòng vây nhưng vẫn bị công tử đón đầu bắt lại." Phong Quá Đình lạnh nhạt nói: "Công chúa khích lệ rồi." Công chúa Thái Bình nói: "Hiện giờ đại sự đã định, chuyện ở đây đã có bản điện xử lý, chúc công tử thuận buồm xuôi gió." Phong Quá Đình tạ ơn rồi rời đi. Thế rồi công chúa Thái Bình bỗng trầm ngâm lẩm bẩm từng chữ một: "Thực sự hắn không biết võ công sao?" Nghe giọng điệu của nàng thì biết rằng nàng nhíu mày vắt óc suy nghĩ về vấn đề này. Long Ưng thầm nghĩ thật kì quái, lão Đỗ vốn là dấu diếm các đồ đệ khác để dạy cho mình phương pháp luyện khí của đạo gia nên không hỏi cũng biết những chuyện liên quan đến mình không phải là truy hỏi được từ ông ấy, ta cũng không cho rằng nàng thông hiểu về chuyện võ công. Thế nên Long Ưng không khỏi cảm thấy cực kỳ không hợp lí. Một bàn tay mật mạp đặt lên trên lớp vải trên đỉnh đầu hắn, khiến cảm giác chuyển từ ấm áp sang lạnh lẽo, vốn ban đầu cũng không có cảm thấy gì khác lắm nhưng ngay lúc này thì kinh mạch toàn thân lại tràn ngập cảm giác bị kình lực âm nhu tràn đầy. Bàn công công đứng kế bên cất tiếng: "Kỳ quái! Thật quái kỳ quái!" Giọng của công chúa Thái Bình trở nên lạnh lùng: "Lùi ra cho ta!" Có kẻ quát lên: "Công chúa có lệnh! Tất cả nhanh rời khỏi phòng!" Những người khác rời đi không còn sót ai, chỉ còn lại ba người bọn công chúa Thái Bình, Bàn công công và Khưu tướng quân. Bàn công công nhấc bàn tay mập ú về và nói: "Xin Khưu tướng quân ra canh gác bên ngoài phòng cho công chúa, không cho phép kẻ nào bước vào phạm vi cách phòng một trăm trượng." Hiển nhiên Khưu tướng quân rất lấy làm kinh ngạc, không thể tưởng được với thân phận địa vị của hắn mà cũng bị đuổi ra xa cách trăm trượng để không thể nghe thấy được gì, có điều hắn cũng không có cách nào khác nên đành phải rời đi. Chỉ nhìn vào việc Bàn công công không cần xin phép công chúa mà tự quyết định cũng có thể thấy được hắn không chỉ hiểu rõ được suy nghĩ của công chúa mà còn có quyền lực rất lớn, không đơn giản chỉ là một người hầu đi theo chủ. Với bản lĩnh dò xét kinh mạch của Long Ưng vừa rồi, có thể nói võ công của tên béo này đáng sợ chẳng kém Phong Quá Đình quá nhiều. Long Ưng càng cảm thấy bất hợp lí nhiều thêm. Rốt cục chiếc túi trùm đầu cũng bị kéo xuống, Long Ưng trợn trừng hai mắt lên, bóng đen do ánh sáng gây ra khiến hắn nhất thời không nhìn được gì rõ ràng, bầu trời như bị trùm kín lại vậy. Trong lời đồn công chúa Thái Bình là mỹ nữ tuyệt thế của trung thổ, dù giờ mình trở thành trọng phạm nhưng nếu có thể thấy mặt nàng thì cũng coi như được đền bù, hắn sinh ra đã tiêu sái như thế rồi. Khi cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng, Long Ưng không tránh được thất vọng vì công chúa Thái Bình đang ngồi trong chiếc ghế gỗ mà hắn làm ra, có điều trên mặt nàng lại đeo khăn lụa đen. Một tên béo lùn có gương mặt tròn bè, mặt mũi húp híp đứng nhởn nhơ vênh váo bên cạnh nàng đang nhìn vào hắn và cười mỉm. Có điều, dù gương mặt bị nàng hẹp hòi che đi thì nàng ta vẫn gợi cảm tột cùng, thân thể tuyệt vời khiến người ta phải động lòng kia không phải chỉ một mảnh lụa đen là có thể che dấu được. Trang phục dạ hành bó sát người càng làm tôn lên những đường cong lả lướt bay bổng đẹp đến tột đỉnh. Bàn công công cười như không cười và nói: "Hắc! Công chúa! Ánh mắt Đỗ Ngạo thật sự không tệ, mới chưa đến năm năm mà tiểu ca này đã trở nên cao to khỏe mạnh, mặt mũi cũng sáng sủa, hai mắt linh hoạt có thần như vậy. Cho dù hiện giờ ở trong tình huống này thì vẫn không hề có vẻ sợ hãi, có điều sắc mặt hơi kém tí, có phải là đêm qua ngủ không được ngon không nhỉ?" Công chúa Thái Bình không đáp lại hắn mà hướng về Long Ưng nói: "Ngươi tên là Tiểu Phác đúng không?" Long Ưng vội ho khan một tiếng, nói với giọng trong trẻo: "Công chúa minh giám, đó là tên lúc nhỏ của ta, đêm qua cũng vì trằn trọc nghĩ tên mới cho nên ta mới ngủ không ngon. Hắc! Bây giờ ta tên là Long Ưng." Bàn công công thực sự kinh ngạc nói: "Trong tình huống như thế mà tiểu ca vẫn có thể ba hoa bép xép, thật sự không sợ sao?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang